Một câu đố kinh tế

Ngó thấy trên Facebook câu chuyện này. Truyện này cũng có bản tiếng Anh, tớ nhớ loáng thoáng có đọc ở đâu đó rồi. Mới đọc, có thể thấy câu chuyện kỳ kỳ, có cái gì đó mâu thuẫn, như một cái paradox.

Về lý thuyết, có thể trả lời paradox này bằng một câu cực kỳ hàn lâm, “sách vở,” đại loại như, “sự luân chuyển của đồng tiền” v.v.

Nhưng theo tớ trả lời như vậy không thỏa đáng, vì cái ý chính, cái point, của câu chuyện ngụ ngôn này là tấn công thẳng vào điều đó. Câu chuyện này thách đố rằng, cái gọi là “sự luân chuyển của đồng tiền” là một điều giả dối, một vòng luẩn quẩn, một sự mê hoặc hoang tưởng.

Đọc câu chuyện ở dưới, xin các bác nghĩ xem, có phải nền kinh tế thị trường là một trò đùa? Có phải cả cái gọi là nền kinh tế tư bản (capitalism, dựa trên capital) là một vòng luẩn quẩn?

Hay, nâng quan điểm lên nữa: Có phải chỉ có kinh tế Mác (giá trị dựa trên lao động) mới là đúng?

Tớ có đáp án của tớ, không biết các bác nghĩ sao.

Hôm nay tớ đăng câu chuyện này lên. Ngày mai tớ đăng đáp án.

Trong một thị trấn kia, thời buổi kinh tế khó khăn, ai cũng nợ nần tùm lum.

Một khách du lịch ghé qua.

* Ông ta vào khách sạn duy nhất trong thị trấn, đặt một tờ $100 lên mặt quầy tiếp tân, và đi lên kiểm tra để chọn lấy một phòng.

* Người chủ khách sạn cầm lấy tờ $100 và chạy đi trả nợ cho người bán thịt.

* Người bán thịt cầm tờ $100 và chạy đi trả nợ cho người nuôi heo.

* Người nuôi heo cầm tờ $100 , chạy đi trả nợ cho nhà cung cấp thức ăn và xăng dầu.

* Nhà cung cấp thức ăn và xăng dầu cầm tờ $100 và chạy đi trả nợ cho cô gái điếm của thị trấn, mà trong thời buổi khó khăn đó đã phải cho khách hàng mua chịu.

* Cô gái điếm chạy tới khách sạn, và trả nợ $100 cho người chủ khách sạn vì những phòng mà cô ta đã thuê khi đưa khách của mình đến.

* Người chủ khách sạn khi đó lại đặt tờ $100 lên mặt quầy để vị khách du lịch không ngờ vực điều gì.

* Đúng lúc đó, sau khi kiểm tra phòng người du khách đi xuống, cầm lấy tờ $100, bảo rằng ông ta không thích phòng nào cả rồi rời khỏi thị trấn.

Không ai kiếm được tí tiền nào.

Tuy nhiên, cả thị trấn giờ lại không bị nợ nần, và cực kỳ lạc quan khi nhìn về viễn cảnh tương lai.

Và thưa quý vị, đó là cách mà nền kinh tế Mỹ hiện đang vận hành.

Đó, câu chuyện có bí nhiu. Hẹn gặp các bác ngày mai.

This entry was posted in Nghiêm túc, Nhảm nhảm nhảm and tagged . Bookmark the permalink.

3 Responses to Một câu đố kinh tế

  1. LeakLeak says:

    Chu`i ba(`ng gia^’y ddo’ ho+i ddau (literally).

  2. Thandieu says:

    Chuyện không logic ở chỗ.
    “Nhà cung cấp thức ăn và xăng dầu cầm tờ $100 và chạy đi trả nợ cho cô gái điếm của thị trấn”
    vậy tiền đâu mà nhà cung cấp này bỏ ra để mua thức ăn và xăng dầu về bán???

    • Hao-Nhien Vu says:

      Nếu nghĩ thế này thì sao: Mọi người nợ nhau có thể $100, hay $105, hay $101, v.v., nhưng bi giờ mỗi người đều giảm $100 nợ, chỉ còn 0, $5, $1.

Leave a comment